Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 180: Ác Ma




“———— ngao ngao ngao ngao ngao ngao...!!!!”

Ma vật màu xanh sẫm cùng bóng sói màu bạc không ngừng đụng vào nhau, khí thế hung tàn và cuồng bạo của cả hai đan vào nhau trên không như hai cơn bão đang quấn cùng một chỗ. Nanh vuốt có thể thí sát thần linh của cả đôi bên đều đang cắn xé không ngừng.

Nếu xét về thực lực, Fenrir bởi vì chỉ mới sinh ra không lâu nên xác thực là không thể sánh bằng ma vật màu xanh thẫm kia. Thế nhưng trước đó, con ma vật kia đã bị cậu hành hạ một, không, là vài chập, tới nỗi thân thể vốn có chút nồng nặc của nó đã trở nên có phần hư ảo. Với điều kiện như vậy, Fenrir hoàn toàn có thể đấu một trận với đối phương, chỉ là trận chiến này sẽ khá là chật vật với Fenrir.

Bất quá, đã biết tình hình là như vậy, nhưng Ye Jian vẫn không có ý định nhúng tay. Dù sao đánh cũng đánh rồi, quất cũng quất rồi, cơn giận trong người cũng đã xả gần hết, việc còn lại cứ giao cho Fenrir là được. Ye Jian có tự tin tuyệt đối là Fenrir sẽ xé tan đối phương rồi đem kẻ địch nuốt vào bụng mà hấp thu được năng lực mà cậu muốn.

Về phần cậu, việc cậu cần làm hiện giờ là tìm tới mấy lão già còn sống, ở đằng kia.

“Mạng các ngươi lớn thật đấy, vậy mà còn chưa chết!” Nhìn mấy lão già đang lạnh run, sắc mặt trắng bệch ở trước mắt, Ye Jian cười rất vui vẻ.

Trước ngày hôm nay, không, là trước khi cậu tới đây, mấy lão già này vẫn còn là những kẻ có thể hô mưa gọi gió trong lĩnh vực của mình; Kẻ nào kẻ nấy mắt cao hơn trời, ai cũng không thèm để vào trong mắt.

Nhưng giờ, tên nào tên nấy đều thảm hại còn hơn chó nhà có tang. Cậu phỏng chừng là hiện giờ mấy lão già này sợ cậu còn hơn sợ quỷ, nhìn nét mặt sắp sợ tới vỡ mật của bọn chúng là biết rồi, bảo bọn chúng xem cậu là ác ma hoặc tử thần thì vẫn còn là nhẹ.

“Ye... Ye-dono, chúng... Chúng tôi... Xin ngài bỏ qua cho chúng tôi đi! Chúng tôi nhất định sẽ nghe theo mọi yêu cầu của ngài.”

“Đúng! Đúng! Chỉ cần Ye-sama có thể tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ phụng ngài làm chủ. Xin ngài tha cho chúng tôi!”

“Tôi! Tôi bằng lòng dâng toàn bộ tài sản và sự nghiệp của mình cho Ye-dono! Chỉ cầu Ye-dono có thể thả chúng tôi rời đi. Cầu xin...”

Việc Ye Jian tiến tới khiến cho sắc mặt của mấy lão già kia trở nên càng thêm trắng bệch, thậm chí thân thể cũng nhịn không nổi mà run lẩy bẩy. Cuối cùng, vì không thể nhịn được nỗi sợ hãi, từng người từng người một rối rít nhau mà quỳ xuống cầu xin Ye Jian tha thứ. So với cái mạng của mình lúc này, tiền tài hay quyền lợi đều không đáng để nhắc tới.

Bị những tiếng van xin inh ỏi cứ léo nhéo bên tai làm cho phiền, Ye Jian chỉ khép hờ mắt rồi từ từ nói: “Nghe cho kỹ! Từ giờ, ta hỏi, các ngươi đáp. Ai trả lời khiến ta thỏa mãn, ta, có thể bất kể hiềm khích lúc trước, mà buông tha cho các ngươi. Nghe, hiểu rồi chứ?”

Không chút chần chờ, toàn bộ những kẻ có mặt đều lập tức câm miệng và rối rít gật đầu. Đây là cơ hội cuối cùng để bọn hắn có thể tự cứu mạng, bọn hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí.

“Đầu tiên, trừ tên người sói kia, ai, là người đã mời các ngươi tới đây?”

“” Shigemitsu Meishi! “”

Không chút chần chừ, vì tự bảo vệ mình, tất cả những người đang có mặt đều nói lớn tên của người đã mời mình, đồng thời còn đồng loạt chỉ về phía người đàn ông trung niên đang nấp ở giữa.

Ngay lập tức, người đàn ông trung niên bị chỉ ra sợ tới mức run bắn lên, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán.

“Không! Không phải! Không phải như vậy, Ye-sama! Tôi... Tôi cũng là bị ép. Tên khốn Buchard đó bắt được nhược điểm của tôi và uy hiếp tôi, cho nên tôi mới... Ách ———— ah ah ah ah ah...!!!!!!”

Tiếng thanh minh đầy hốt hoảng của người trung niên đã bị ngắt ngang và thay vào đó là tiếng hét thê lương thảm thiết, bởi vì Ye Jian đã trực tiếp vung tay lên và chặt đứt một tay của hắn.

Nhắc tới cũng lạ, cánh tay bị cắt đứt của người trung niên lại không phun máu ào ào như vẫn tưởng, mà nó chỉ tản ra một luồng khói xanh như vừa bị cháy khét, nhưng không có mùi.

Cảnh tượng này khiến cho những kẻ còn lại sợ đến vội vàng thối lui ra xa, cảm giác hoảng sợ trong lòng đã dâng lên đến tột đỉnh.

“Nguyên lai ngươi chính là người chủ sự của gia tộc Shigemitsu, ta nhớ được, ngươi là một thành viên trong ban trị sự của đảo Itogami, đúng không? Nếu vậy, ngươi có biết hay không, rằng cách đây không lâu, đã sớm có người nói cho ta biết rằng ngươi muốn liên hợp với người ngoài để gây bất lợi cho ta?”
Nghe được lời của Ye Jian, đôi mắt của người trung niên vốn đang kêu thảm lập tức trừng lớn. Trong lúc nhất thời, cảm giác khủng hoảng chiếm đầy tâm trí hắn, áp chế cả cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới từ cánh tay.

“Lúc trước, sở dĩ ta tới tìm các ngươi và buông lời cảnh cáo, chỉ là vì ta muốn các ngươi an phận một chút, để các ngươi đừng tới làm phiền ta. Ta vốn không có sở thích đối với quyền lợi hay tiền tài gì của đảo Itogami, nên ta vốn không có lý do gì để ra tay với các ngươi, cảnh cáo các ngươi chỉ là để bớt phiền hà.” Nói với vẻ dửng dưng, Ye Jian nhìn người trung niên với ánh mắt nhìn một kẻ đã chết, “Chỉ là các ngươi vẫn không biết an phận! Dám can thiệp vào cuộc sống của ta, thậm chí ra tay với người bên cạnh ta, không thể không nói rằng, lá gan với dã tâm của ngươi thật lớn. Mục tiêu của ngươi hẳn không phải chỉ đơn thuần là vì muốn diệt trừ ta, mà ngươi còn muốn ăn luôn cả ban trị sự, đúng không?”

“Không! Không! Không! Tôi không có! Tôi thật sự không có. Ye-sama, ngài nhất định phải tin tôi. Tôi thật sự là bị Buchard bức bách. Ngài là thần thủ hộ của đảo Itogami, tôi sao có thể ———— ah ah ah ah ah ah...!!!!”

Lại một luồng bạch quang lóe lên, cánh tay còn lại của người trung niên cũng rời khỏi cơ thể, tiếng kêu thảm thiết của hắn vang vọng trong kết giới.

“Tốt rồi, nói cũng đã nói xong. Giờ ngươi có thể chết được rồi. Đã dám nghĩ tới việc ra tay với người bên cạnh ta, vậy cũng phải sớm nên nghĩ tới hậu quả của nó. Từ từ mà nhấm nháp đi!”

Ngón tay khẽ nhúc nhích, người trung niên bị mất cả hai tay đột nhiên bị nhấc bổng lên không. Mắt khẽ trừng lên, đôi mắt màu hổ phách của Ye Jian lập tức bắn ra hai luồng sáng màu trắng noãn.

OÀ.. ÀNH!!

Một tiếng nổ vang lên, và một ngọn lửa màu trắng noãn chợt bùng cháy từ dưới lòng bàn chân của người trung niên. Ngay lập tức, tiếng hét của người trung niên trở nên càng thêm thê lương thảm thiết như oan hồn dưới địa ngục.

Những lão già còn lại khi nhìn thấy cảnh này, tất cả đều sợ tới môi đều phát tím, miệng câm như hến.

Thật sự quá độc ác, đem người thiêu sống, hơn nữa còn là thiêu cho cháy trụi từng tấc từng tấc một tới chết mới thôi. Loại tra tấn này, có thể nói là vừa hành xác vừa tru tâm, khiến người ta chỉ nghĩ sơ thôi cũng thấy sống lưng lạnh buốt.

“Về phần các ngươi, dù rằng không tham gia vào kế hoạch nhằm vào ta, nhưng nếu đã có mặt ở đây thì cũng chẳng phải tốt lành gì. Cấu kết với tên Buchard kia để làm việc xấu, nếu ta không cho các ngươi chút giáo huấn thì các ngươi sẽ còn tái phạm, ý niệm của ta cũng sẽ không thông.”

Nghe Ye Jian nói như vậy, những lão già còn lại chẳng những không cảm thấy tuyệt vọng, mà ngược lại còn cảm thấy có phần may mắn. Trừng phạt, vậy tức là không cần chết rồi, thật quá tốt. Bất kể nói gì đi nữa, thì sống vẫn tốt hơn chết nhiều.

Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của đám quyền quý trước mắt, Ye Jian khẽ bật cười, một nụ cười khinh thường và châm biếm. Sống, thật sự luôn tốt hơn chết sao? Những kẻ này...

Lắc đầu, Ye Jian chẳng muốn nói gì nữa mà chỉ búng ngón tay một cái, vài chấm sáng màu trắng nõn chợt bắn ra và bay vào mi tâm của những lão già còn đang mừng khấp khởi.

Ngay lập tức, bạch quang lấp lóe, và mấy lão già lập tức ôm đầu mà lăn lộn trên mặt đất, miệng thì khóc thét: “... Ah ah ah ah... Tha cho, tha mạng... Ye-dono, xin.. Ah ah ah ah...!!!!!!!!!!”

Sống lớn tuổi đến chừng này, chưa bao giờ mấy lão già này lại phải chịu sự đau đớn kinh khủng tới như vậy.

“Ta không giết các ngươi, nhưng trừng phạt vẫn là không thể thiếu. Chậm rãi hưởng thụ đi, năm phút sau sẽ tự động ngừng lại. Đây, là nguyền rủa; Về sau nếu có ai trong các ngươi có ý nghĩ bất kính với ta, vậy kẻ đó cứ vui vẻ mà gặm nhấm cảm giác được vạn trùng phệ thân này đi. Cầu chúc cho các ngươi sẽ không bị đau chết. À, đúng! Còn một loại khác là vạn nghĩ phệ hồn, mạnh hơn vạn trùng phệ thân gấp ngàn lần, sở dĩ không dùng là vì sợ bộ xương già của các ngươi sẽ chịu không nổi. Ta nghĩ... Hẳn không có ai muốn nếm thử cảm giác đó chứ?” Ye Jian nói với giọng bình thản, nhưng lại khiến cho mấy lão già đang nằm trên đất sợ tới lắc đầu nguầy nguậy.

Đánh chết bọn hắn cũng không muốn phải nếm thử cảm giác này thêm một lần nữa, càng không cần nói tới việc mạnh hơn 1000 lần. Cho nên từ giờ, bọn hắn tuyệt đối sẽ rất trung thành, vô cùng trung thành, tuyệt đối trung thành. Loài chó là tấm gương tốt, cần phải noi theo.

“Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã không tham gia vào kế hoạch nhằm vào ta đi, bằng không kết cục của các ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì hơn cái tên này. Và cũng nên cảm ơn trời đi, vì những người ta quan tâm không ai bị thương, bằng không thiêu sống cũng chỉ là món khai vị, ta sẽ tự tay xé từng mẩu thịt trên người các ngươi xuống rồi bắt các phải tự mình nhấm nuốt từng bộ phận trên cơ thể mình cho tới khi no quá mà chết, lũ tạp chủng.”

Chỉ về phía người trung niên đã bị đốt hết nửa người nhưng vẫn còn sống mà hét lên thảm thiết, Ye Jian cười, một nụ cười ma quái và ớn lạnh khiến sống lưng của kẻ nhìn thấy đều phải lạnh buốt.

Mọi chuyện đã xong, chỉ cần hoàn thành việc dọn dẹp nữa là có thể rút quân rồi. Có ký ức của người trung niên, việc thanh lý sạch những kẻ đã tham dự vào kế hoạch hãm hại cậu cũng nhanh thôi.

Convert by: Strauss